Lạc Văn Khúc cảm thấy thân phận hiện tại của mình còn không tốt bằng ở lại trong đại viện kia ngẩn người cả ngày. Mấy ngày nay gã ta đều ở trên đê cùng những dân công dơ dáy kia làm một việc, còn phải giả vờ thân cận với người khác, mùi vị này quá khó chịu.
Khó khăn lắm mới lại chịu được đến trời tối, gã ta và những dân công đi cùng đến chỗ đầu bếp nhận đồ ăn, một bát rau hầm và bánh màn thầu là đủ, nhìn thức ăn này gã ta càng cảm thấy cuộc đời đen tối.
Người ở tầng đáy, cuộc sống như vậy, gã ta cảm thấy không hề có chút hy vọng nào đáng nói. Gã ta cũng không biết tại sao những dân công kia nhìn đều có vẻ như rất vui vẻ, nói chuyện trời đất khoác lác, cực kỳ thoải mái.
Những dân công kia tuỳ tiện tìm một chỗ rồi ngồi xổm xuống ăn ngấu nghiến. Nhìn bọn họ ăn cơm quả thực là một sự hưởng thụ, giống như đó là sơn hào hải vị tuyệt thế gì đó, ăn vào là hương thơm lan tỏa khắp trong miệng.
Nhưng Lạc Văn Khúc lại khó có thể nuốt trôi, gã ta cảm thấy thịt trong món hầm này hơi ngấy, dầu hơi nhiều, nhưng gã ta đâu biết các dân công thể lực tiêu hao khổng lồ cả ngày, nếu không ăn những thứ này sao có thể chống đỡ được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây