Một vò rượu, mọi người đã chia nhau nửa vò, một nửa vò còn bị hoàng đế bệ hạ rót xuống mặt đất bên dưới cái ghế trống. Rượu này là rượu ngon, chỉ có rượu ngon mới xứng với người đang ngồi, chỉ có vò rượu này mới xứng với người đã khuất.
Hoàng đế bưng bát rượu cuối cùng lên, một bàn tay vịn vào bàn nhưng người vẫn còn hơi lảo đảo.
“Trẫm không thương tâm, trẫm không buồn, trẫm thích nhìn thấy cảnh như thế này. Các khanh già rồi, có thể trở về nhà nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già, trẫm liền cho các khanh về nhà nghỉ ngơi, chứ không phải ở lứa tuổi có thể thoải mái vui chơi lại có người không bao giờ gặp được nữa.”
“Các khanh đều cảm thấy trước giờ trẫm đều không phải một người già mồm, đó là trẫm giả vờ, trẫm vẫn luôn là một người già mồm, chỉ là sau khi làm hoàng đế thì không thể tùy hứng như lúc trẻ nữa, cảm động thì khóc, vui vẻ thì cười, trên mặt trẫm từ đầu đến cuối đều phải đeo một cái mặt nạ... Cũng may, mặt nạ ở trên mặt, không phải che mất tim.”
Hoàng đế uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây