Trên nóc nhà dân ở thành Trường An, hai bóng người một trước một sau bay vụt qua, người trước như gió, người sau như sương.
Bọn họ lao đi ở trên cao, các bách tính trên đường cái đều không phát hiện ra, một là bởi vì quá nhanh, hai là bởi vì quá nhẹ. Khi hai người chạy trên mái ngói ngay cả âm thanh cũng không có, thành Trường An có vẻ vẫn yên tĩnh phồn hoa trước, mà khí tức của hai người đó mạnh đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến khí tức của thành này.
Không phải là Bộc Nguyệt không thể cắt đuôi Sở Kiếm Liên lần nào, đã lâu như vậy rồi, kinh nghiệm lớn nhất mà y đạt được chắc hẳn chính là làm sao để sống sót, nhưng mà lần này thì khác, lần này không phải ở trong núi rừng mà là ở trong thành thị. Tường thành của thành Trường An quá cao, nếu y muốn ra khỏi thành thì chỉ có thể đi từ cổng thành, mà bên cổng thành canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần y qua đó sẽ kinh động đến thủ quân.
Quân đóng trong thành Trường An không người tầm thường, giáo úy canh gác ở mỗi một cổng thành võ nghệ đều không phải là kém. Chiến lực của Tuần thành binh mã ti tuyệt đối có thể so sánh với chiến binh biên quân, y có thể đỡ được một kích của Sở Kiếm Liên, nhưng chưa chắc chống đỡ được liên nỏ bắn tên cùng một lúc.
Sở Kiếm Liên cũng như thế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây