Ba ngày sau, thành Trường An.
Sau khi xem xong tấu chương của phủ Đình Úy đưa lên hoàng đế im lặng rất lâu, Hàn Hoán Chi đứng ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, ông ta biết đệ trình bản tấu chương này cho bệ hạ sẽ có hậu quả như vậy, cho nên lúc viết bản tấu chương này mỗi một từ đều là suy đi nghĩ lại, nhưng cho dù như vậy thì Hàn Hoán Chi vẫn cảm nhận được hơi thở của bệ hạ cũng bắt đầu trở nên hơi nặng nề.
Suốt mấy năm liên tục, võ khố của Giáp Tử Doanh không ngừng bị ăn trộm, số lượng vật phẩm bị mất nhiều đến nỗi nghe rợn cả người.
“Hàn Hoán Chi.”
Nghe thấy hoàng đế gọi mình, Hàn Hoán Chi không tự chủ được thầm run lên một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây