Thanh danh của Vũ Văn Tiểu Sách ở huyện An Thành không có một tỳ vết nào, thanh danh như vậy là thứ không mua được, cũng không uy hiếp được, là nhờ ông ta ở huyện An Thành này không ngừng bỏ công sức trong suốt hai mươi năm để đổi lại được.
Hàng thật giá thật, cũng không thể nghi ngờ.
Cho nên Thẩm Lãnh thật sự không muốn nghi ngờ một người như vậy nhưng hắn lại không thể không nghi ngờ. Đây là nhược điểm của Thẩm Lãnh, có lúc Thẩm Lãnh cũng tự giễu nói mình là một người bao đồng.
Huyện An Thành, doanh trại sương binh.
Vũ Văn Tiểu Sách chậm rãi đi vào, liếc mắt nhìn Tiết Thành đang ngồi ở đó đọc binh thư, cúi người vái lạy: “Tướng quân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây