Mấy bách tính quỳ ở đó, tất cả đều nói tối qua chưa từng gặp Thẩm Lãnh, cũng chưa từng thấy hai huynh đệ nghèo túng nào bán áo giáp cho Thẩm Lãnh. Chỉ có lão bản bán mì Chu Trường Quý nói mấy ngày trước cũng từng gặp Thẩm Lãnh, có người giao một cái túi cho Thẩm Lãnh ở ngay tại quầy hàng, bởi vì vẫn chưa qua lâu nên có ấn tượng.
Bây giờ Thẩm Lãnh đã hiểu, cái bẫy này quả thật có hơi sâu.
Hoàng đế nhìn về phía Chu Trường Quý: “Ngươi nói cho trẫm nghe, ngươi thấy có người giao một cái túi cho Thẩm Lãnh vào ngày nào?”
Chu Trường Quý cúi đầu nói: “Bẩm bệ hạ, có lẽ là năm ngày trước, đã vào đêm, lúc ấy không có thực khách nào khác, cho nên thảo dân nhớ một chút. Quan trọng hơn là khi cái túi đó đặt ở trên bàn, thảo dân còn liếc mắt nhìn qua, trên cái túi da đó giống như màu đen mà cũng giống màu lam, trời tối nên không thấy rõ, nhưng có ấn tượng sâu sắc là trên túi da có một đóa hoa màu đỏ.”
Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn, túi da đó quả nhiên là màu đen, ông ta vươn tay cầm lấy túi da, nhìn xuống phía dưới thì thấy thêu một đóa hoa đỏ. Cái túi da này vẫn luôn để úp xuống dưới, sau khi Chu Trường Quý đi vào chắc chắn không nhìn thấy, không thể nào là vừa thấy lúc nãy được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây