Trở lại thư viện, Thẩm Lãnh mở túi lấy bộ áo giáp kia ra cẩn thận xem lại. Bộ giáp trụ này tuy đã có mấy trăm năm lịch sử nhưng được bảo tồn cực kỳ tốt, không có tổn hại, hiển nhiên là có người thường xuyên bảo dưỡng cẩn thận.
Nhìn như vậy đương nhiên không nhìn ra chất liệu của giáp trụ, chỉ từ cảm giác tiếp xúc đến phân lượng cũng đủ để chứng minh giá trị của bộ giáp trụ này.
Thẩm Lãnh tùy tiện lấy một thanh chủy thủ bình thường đến, rạch mạnh một nhát lên giáp trụ, trên giáp trụ chỉ để lại một vết mờ mờ, lấy tay lau lên vết dao một cái, vết dao mờ hơn gần như đã không nhìn thấy nữa.
Đồ trong tay Thẩm Lãnh có thứ gì là không tốt, cho dù thanh chủy thủ bình thường này cũng là tinh công chế tạo, bất kể là độ sắc bén hay độ cứng rắn đều hơn bình thường, cộng thêm lực cổ tay của hắn, thế mà lại chỉ lưu lại một vết nông như thế trên khải giáp, có thể thấy được áo giáp này cứng rắn cỡ nào.
Thẩm Lãnh trầm tư một lát, bày áo giáp lên bàn, tay phải cầm chủy thủ đâm mạnh xuống áo giáp, sau một tiếng keng giòn vang, thanh chủy thủ kia bất ngờ gãy rời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây