Vào đêm.
Bên hồ thư viện, lão đương gia ngồi trên lan can cầu đá, tay vịn lan can không rộng nhưng lão vẫn ngồi khoanh chân ở đó, khiến người ta luôn lo lão không cẩn thận là sẽ ngã xuống, nhưng lão lại giống như pho tượng trên cầu đá này, ngồi vững đến mức không thể vững hơn.
Lão đương gia tháo cái tẩu thuốc trên đai lưng xuống, thuần thục gõ gõ trên cầu đá, nhét lá thuốc vào, ấn nhẹ xuống, dùng đồ đánh lửa đốt thuốc, rít mạnh mấy hơi sau đó khói bắt đầu lượn lờ.
Lão nhân gia vốn đã là một nhân vật giống như đắc đạo thành tiên, thêm làn khói lượn lờ này lại càng có thêm một chút yêu khí.
Người đã già, thành yêu cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là có người đạo hạnh ít, có đạo hạnh sâu. Không hề nghi ngờ gì lão đương gia thuộc kiểu đại yêu có đạo hạnh mà đương thời không mấy người có thể sánh bằng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây