Tùng Châu Tín Lập có chút nghi hoặc hỏi một câu: “Quả thật là quan phụ tá đại nhân bảo ta vào?”
Lão nhân Diêm Điền ừ một tiếng: “Ngài ấy nói như vậy.”
Tùng Châu Tín Lập mở cửa ra từ bên ngoài, sau khi vào cửa lại liếc mắt nhìn, dường như bên phòng bếp có chút động tĩnh, còn có tiếng ư ư từng hồi, giống như đang rên rỉ. Y cảm thấy nếu như lúc này mình đi vào thì hẳn là sẽ không thỏa đáng lắm mới đúng, dù sao sẽ có chút lúng túng. Y do dự một chút, sau đó đứng ở cửa phòng bếp hỏi dò một câu: “Quan phụ tá đại nhân, ngài bảo ta vào sao?”
Cảnh San vươn một tay từ trong phòng bếp ra, bàn tay đó thật sự đẹp, sau đó y nghe được tiếng của Cảnh San: “Ngài tới đỡ ngài ấy một chút, ngài ấy không ổn rồi.”
Tùng Châu Tín Lập càng khó hiểu, vậy mà đã không ổn rồi? Nãy giờ cũng chưa được bao lâu, cho dù là thật sự sung sướng thì cũng không đến mức không được chứ, sung sướng về độ sâu à?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây