Ngay cả người của những bộ tộc đó cũng không đi vào nơi này, nhưng chắc chắn bọn họ biết đây là nơi nào cho nên không dám vào, đó là một ngôi mộ giả, mê hoặc đám trộm mộ, bên trong đều là cơ quan.
Vương Khoát Hải bị một viên châu rơi xuống đập vào đầu, To Con vốn hơi sợ lại cảm thấy có lẽ vào trong đi một vòng thì tốt hơn, ít nhất cũng cậy hết tất cả hạt châu trên đỉnh đầu xuống rồi hãy đi.
Gã cao lớn, gọi thân binh giẫm lên vai gã để cậy, lấy xuống một viên sau đó ra sức lau, xác định giống như và viên trân châu trước đó, To Con lập tức cười toét miệng, cười giống như một đứa trẻ nặng một trăm năm mươi cân vậy.
Mất gần nửa canh giờ mới cậy hết hạt châu trên đỉnh động xuống, không nói cái khác, chỉ hơn một trăm hạt châu này đã có giá trị hai đến ba vạn lượng bạc.
Lúc trước hoàng đế bệ hạ từng thưởng cho Thẩm Lãnh không ít đông châu, có lớn có nhỏ, viên lớn nhất cũng không kém những hạt châu khảm trên đỉnh động này lắm, nhưng nơi này có hơn một trăm viên, chất lượng tương đồng, một viên bán hai ngàn lượng cũng không có vấn đề lớn, bán giá cao hơn nữa cũng không quá tiện ra tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây