Đây là một tiểu viện rất bình thường, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, không có nhà cao cửa rộng, không có biển cửa tượng đá, lớp sơn trên cửa viện cũng có vài chỗ loang lổ. Hàng xóm láng giềng đều biết hai mẹ con đang sống ở tiểu viện này, mẫu thân vừa nhìn là biết nữ tử đảm đang hiền lành, tướng mạo không thể nói là quá đẹp nhưng có một kiểu khí chất tự nhiên, không màng danh lợi.
Đứa trẻ mới bốn năm tuổi, đang là thời kỳ hoạt bát, cũng biết lễ phép, ra ngoài gặp người khác sẽ luôn khách khí chào hỏi, nên gọi là gì thì gọi như thế, dạy một lần là nhớ hết, chưa có lúc nào sai.
Cho nên này mẹ con hai người đều rất được người khác yêu mến, hàng xóm láng giềng cũng đều muốn chăm sóc. Hôm nay nhà này ra ngoài mua thức ăn liền mang giúp một ít về, ngày mai nhà kia ra ngoài thấy cái gì thú vị cũng sẽ mua một cái về cho đứa trẻ.
Nữ chủ nhân cũng luôn cảm ơn và khách khí nhận lấy những thứ hàng xóm láng giềng tặng, sau đó sẽ dùng một ít bánh gạo hoặc kẹo tự làm để đáp lễ.
Một nữ tử ưu tú như vậy, đáng để người ta tôn kính như vậy lẻ loi một mình nuôi con, cho nên phụ thân của đứa trẻ cũng trở thành đối tượng cho rất nhiều người âm thầm thảo luận, chỉ là sẽ không có ai ngốc nghếch lại đi hỏi người ta thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây