Lâm Diệu Trai.
Thiếu phụ lại thay trà thay nước lần nữa, vẫn ngồi khoanh chân, váy lụa màu trắng rộng rãi, lúc ngồi xuống cẳng chân trắng nõn kia liền lộ ra ngoài, cả đám người trong phòng này đều không tự chủ được liếc nhìn, sau đó cũng đều dời mắt đi. Dường như bọn họ có kính sợ thiếu phụ này, nhưng cũng không giống như là kính sợ một cách chân thành lắm.
“Các vị công gia.”
Thiếu phụ dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người đó. Bọn họ đều không phải là người chưa từng thấy nữ nhân, có cái gì tốt đẹp trong cuộc sống mà những người này chưa từng hưởng thụ, chỉ là trong bầu không khí quái lại thế này, nàng ta là nữ nhân duy nhất cho nên tất nhiên cũng sẽ bị chú ý nhiều hơn một ít.
“Thật ra chuyện năm đó làm rất ổn thỏa, vấn đề không nằm ở chúng ta, mà ở Lý Thừa Viễn, cũng nằm ở Lý Thừa Đường.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây