Thương Kiến Diệu vừa chạy được vài bước về phía quán cà phê sáng đèn trong màn sương mù kia, bỗng ngừng chân lại.
“Làm sao vậy?” Gnawa nói phanh là phanh.
Thương Kiến Diệu nhìn hai bóng người trong khung cửa sổ của quán cà phê, thấp giọng nói:
“Tôi không cảm ứng được ý thức nhân loại của họ.”
“Tôi có thể nhìn thấy họ, nhưng không cảm ứng được ý thức nhân loại của họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây