Giác quan của Tương Bạch Miên vô cùng nhạy bén, lập tức nhận ra trong tòa nhà này có thứ gì đó bị kích thích.
Sau đó, cô thấy mảnh ngọc phật trong lòng bàn tay Thương Kiến Diệu bị bóng tối nuốt chửng, biến mất từng chút một giống như lúc ở trong đại sảnh giáo đường Cảnh Giác.
Tương Bạch Miên chợt có linh cảm, nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài, phát hiện ngoài cửa sổ không biết đã bị sương trắng dày đặc bao phủ từ lúc nào, khiến bóng dáng Long Duyệt Hồng đang áp sát gần đó xa xôi như cách mấy trăm mét.
“Có tình huống.” Tương Bạch Miên quay đầu lại, trầm giọng báo cho Thương Kiến Diệu biết.
Lúc nói chuyện, ánh mắt cô từ từ ngưng lại, bởi vì đằng sau Thương Kiến Diệu, bức tường vốn để bảng giới thiệu nhân viên không còn đổ nát như lúc trước, mà trở nên vô cùng hoàn chỉnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây