Chạng vạng tối, Tương Bạch Miên đang gõ bàn phím lạch cạch, dùng khóe mắt liếc ra cửa, phát hiện đám người Thương Kiến Diệu đã ra khỏi phòng làm việc cả.
Cô thở phào một hơi thật dài, dừng động tác đang làm.
Tiếp đó, cô lấy ra một tờ giấy màu trắng, một chiếc bút máy, dựa vào trí nhớ, viết viết vẽ vẽ một lúc:
“Ra ngoài rẽ phải, đi thẳng đến cuối, đi thang máy...”
“Ấn nút 349...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây