Chỉ hơn hai tiếng đồng hồ sau, một chiếc xe tải hạng nhẹ đầy vết đạn bắn từ trang trại nhà họ Triệu lái ra, đi về phía thành phố Ban Sơ.
Ngồi ghế lái là một người đàn ông tóc đen dài, râu ria xồm xoàm, miệng nghiệm một điếu thuốc lá tự cuốn, người hơi lắc lư, thần thái có vẻ thả lỏng.
Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, dùng ánh mắt hỏi có phải mục tiêu không.
Khoảng thời gian trước đó, cũng có khá nhiều người đi qua, nhưng đều không có ai là “người khả nghi” trong trí nhớ của Triệu Thủ Nhân.
Thương Kiến Diệu gật đầu đáp lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây