Tương Bạch Miên cũng coi là một người có kiến thức phong phú, từng trải nhiều, vậy mà giờ phút này vẫn có một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên tận trán, suýt nữa thì rùng mình.
Cô cố gắng ổn định tâm thần, cầm văn kiện đề nghị cải tạo khu nghiên cứu số hai trong tay Thương Kiến Diệu lại, xếp chồng lên những tư liệu đã xem lúc trước, xoay người đưa cho Đỗ Hoành đang đi đến gần, vừa cười vừa nói:
“Đang xem những văn kiện trên bàn, đều để lại từ thời thế giới cũ, bảo tồn khá nguyên vẹn.”
Đỗ Hoành mặc áo dài màu đen nhận số tư liệu kia, tiện tay lật xem, cười ha ha nói:
“Đều là mấy thứ linh tinh không có giá trị gì, thảo nào được để lại trong phòng này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây