Nhiếp Chấn Bang dứt tiếng nói, không riêng gì Văn Bảo Quý, mà ngay cả Lý Lai Bảo ở bên cạnh cũng chấn động trong lòng, phóng ánh mắt nhìn ra xa, cửa cổng ra vào khu Hồng Giang vuông vắn, bên trên phun vẽ phác thảo các cảnh đẹp tỉnh Hồng Giang một cách rõ ràng, chữ nghệ thuật, bốn chữ: Hồng Giang Tuyệt Mỹ to nổi bắt mắt, tiếp theo bốn chữ này có một cái gạch nối rồi ngay sau đó là: Hồng Giang chào đón bạn.
Nghe thấy lời nói đó Văn Bảo Quý cũng nhíu mày, ý tứ lời nói Bí thư Nhiếp, Văn Bảo Quý có thể nghe hiểu.
“Quá mức bình thường”, thì là không có gì đặc sắc, không có gì tạo ra sự xuất sắc, không thể hiện ra giá trị của Hồng Giang.
Chỗ Lý Lai Bảo cũng có chút nghi hoặc, hình thức như vậy trên cơ bản, là hình thức thường thấy nhất trong hội chợ du lịch. Ngoại trừ vài tỉnh xa xôi ví dụ như tỉnh Thảo Nguyên, tỉnh Tuyết Vực, tỉnh cấp một khu tự trị Tây bắc loại dân tộc thiểu số khá tập trung chọn làm quầy triển lãm kiểu đặc sắc dân tộc ra thì những tỉnh khác đều đúng quy củ.
Lúc này mà Nhiếp Chấn Bang cũng không hài lòng, điều này làm cho Lý Lai Bảo cũng có chút tò mò, Bí thư Nhiếp rốt cuộc muốn làm ra loại hình gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây