Phải đến chiều mùng bảy tháng giêng, Nhiếp Chấn Bang mới trở về Lũng Tây. Mùng năm cùng Dương An Bang và một đám người là thành viên tổ chức về kinh tế tụ họp lại một bữa. Mùng sáu thì vẫn còn ở bên Vương Triều, lại tụ họp cùng các thành viên thuộc mảng chính trị. Chuyện trong thể chế vừa phức tạp mà lại nhiều biến số. Có đôi khi không phải nhất định là thế nào cũng phải tiến lên mới gọi là thắng lợi. Giống như tình cảnh hiện giờ của Nhiếp Chấn Bang, có thể làm cho người khác không tiến lên được, đây cũng là một loại thắng lợi. Nếu muốn như vậy thì cần kết nối tốt với các thành viên trong tổ chức chính trị là điều cần làm.
Lần này trở lại, Nhiếp Chấn Bang cũng không thông báo cho đám người Hạ Cương và Lưu Hiểu Mẫn mà một mình đi về. Vốn dĩ ý của Nhiếp Chấn Bang là, nửa ngày nghỉ cuối cùng này sẽ là thời gian để mình nghỉ ngơi một chút. Một năm nay, Nhiếp Chấn Bang có thể nói là ba mươi tết vẫn còn đang bận rộn, cả tháng giêng lại tiếp tục đi thăm hỏi và giao lưu. Ngày mai lại bắt đầu đi làm rồi, nghỉ ngơi nửa ngày cũng coi như là có thể tự cho phép mình hưởng thụ một chút.
Ở cửa ra của sân bay Tần Dương lúc nào cũng có một dãy taxi luôn chờ khách. Nhiếp Chấn Bang vẫy một chiếc xe, nói địa chỉ nhà rồi liền nằm trên ghế, nhắm mắt thư giãn.
Anh tài xế là một người hay nói, nhìn kính chiếu hậu, cười, cất tiếng:
- Nhìn dáng vẻ của ông hẳn là làm quan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây