Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua Đường Nghiêu đang nằm dài trên mặt đất, Đường Nghiêu còn đang chảy máu, nếu như cứ tiếp tục để như vậy, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng. Hắn cắn răng một cái, sau đó lập tức lao về phía Đường Nghiêu.
“Nhiếp Ngôn trả cho ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi.” Lưu Thiên Thời sắc mặt âm trầm. Đây là lần đầu hắn bị người ta uy hiếp như vậy.
Lưỡi Lê cười lên ha ha, nói: “Ta cũng có chút hứng thú với việc này. Các ngươi có đông người như vậy, ta sợ các ngươi đổi ý. Tiền thuê có thể trả trước vào thẻ có được không?”
Lưu Thiên Thời cười lạnh vài tiếng. Hắn biết Lưỡi Lê căn bản không có bất cứ thành ý nào. Hắn đảo tròng mắt, nhìn về phía Nhiếp Ngôn, thản nhiên nói: “Ta không tin các ngươi dám giết ta. Nếu như các ngươi thực có gan dám giết chết ta, không chỉ có hai người các ngươi, tập đoàn Thiên Hạ cũng sẽ biến mất theo. Đừng tưởng rằng, lão già Mạc Vân Thiên có thể giữ được các ngươi.”
Nhiếp Ngôn nghe được lời của Lưu Thiên Thời, trong lòng cứng đờ. Hắn không hề nghi ngờ, người sau lưng Lưu Thiên Thời, tuyệt đối có thực lực làm như vậy. Tập đoàn Thiên Hạ là mối uy hiếp duy nhất của Nhiếp Ngôn. Nếu như vì hắn mà làm phiền đến cha mẹ, Nhiếp Ngôn sẽ phải ân hận cả đời. Nhưng tình huống hiện tại, căn bản không cho phép hắn có cơ hội lùi bước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây