Sau khi thanh lý toàn bộ số Ác Ma Lộc Cẩu ở xung quanh, nhóm người Nhiếp Ngôn ngồi xuống nghỉ tại chỗ, hồi phục lượng máu.
Trong phạm vi ba, bốn trăm mét xung quang, khắp nơi đều là thi thể của Ác Ma Lộc Cẩu, thoạt nhìn tương đối đồ sộ.
“Lão đại, có một bảo rương.” Giọng nói của Bại Hoại Giết Hoài Không Chết hấp dẫn sự chú ý của Nhiếp Ngôn. Mọi người nhìn về phía Bại Hoại Giết Hoài Không Chết chỉ. Ở chỗ vách đá dốc cao hơn ba mươi mét, trên mặt đá là một khu vực bình địa mọc rất nhiều cây cối. Một cái bảo rương được giấu trong bụi, ẩn hiện núp sau bụi cỏ. Nếu như không quan sát cẩn thận, căn bản không thể nào phát hiện ra nó.
“Con mắt đúng là tinh, như vậy mà cũng có thể nhìn thấy.” Nhiếp Ngôn nhìn Bại Hoại Giết Hoài Không Chết cười nói.
Bại Hoại Giết Hoài Không Chết sờ sờ đầu, cười hắc hắc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây