“Nhiếp Ngôn, việc này không nằm trong phạm vi chức trách của ta. Nếu có nhiệm vụ thêm vào, ta muốn tăng lương.”
Lưỡi Lê đương nhiên chỉ là nói giỡn. Dù sao thời gian này cũng rất nhàm chán, huấn luyện những người này, coi như là thêm chút niềm vui. Trong mắt hắn, ba mươi tên này đều yếu xìu. Nhìn những người này, trong đầu Lưỡi Lê dâng lên vài chuyện cũ đáng nhớ, trong lòng thở dài. Những chuyện kia đều đã qua, hắn đã rời khỏi quân đội từ rất lâu rồi.
Nhiếp Ngôn ha ha cười, nói: “Giúp ta huấn luyện những người này, tin tưởng Vân Thiên thượng tướng sẽ không keo kiệt tiền thưởng.”
Mạc Vân Thiên nhìn Lưỡi Lê vài lần. Nhìn Lưỡi Lê có chút quen mắt, nhưng hắn hẳn là không biết. Nếu như là người quen, hắn rất nhanh có thể nhớ tới.
Lưỡi Lê tiến lại gần, nhóm người Vương Phong, Lâm Nghị cảm thấy một cổ khí thế áp về phía bọn họ, trong nội tâm run sợ, khi nhìn về phía Lưỡi Lê, tăng thêm vài phần khác thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây