“Đại vương à, tiền có thể giải quyết không?”
Bị lão Ngưu trừng mắt sợ chết khiếp, Nobel thật thức thời nói với Tô Bình Nam.
Hắn còn chưa kịp hỏi Nhậm Tuệ Mẫn người này là ai, cũng không biết xưng hô như thế nào, vậy mà lại phát ra ra xưng hô như thế.
Nhậm Tuệ Mẫn không chịu nổi ánh mắt của Tô bình Nam, nhưng ánh mắt này làm cho nàng trong phút chốc quên đi sợ hãi đối với Tô Bình Nam. Cũng không biết là nàng lấy đâu ra dũng khí hô to với Tô Bình Nam: “Không phải như vậy đâu, ta bị lừa lên thuyền. Cứu ta với!”
Chữ “cứu ta” vừa mới thốt ra, Nhậm Tuệ Mẫn ngây người. Nếu như người này thật sự cứu mình thì không phải càng gay go hơn hay sao? So với vị công tử lăng nhăng kia thì nàng còn sợ hãi Tô Bình Nam hơn. Dũng khí vừa qua đi, nàng cũng không dám sửa miệng nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây