“Phía Đồ Cẩu, ngươi hãy cẩn thận để mắt tới.”
Tống Lực Khải chậm rãi nói với A Hào đang trông coi quán, giọng điệu nghiêm túc hơn so với thường ngày.
Tống Lực Khải đang ngồi trong khu điều hành trên tầng ba của quán bar, ánh mắt hắn không hề rời khỏi chỗ của cháu gái mình, với tư cách là chủ của một quán bar cũng là một dân giang hồ có máu mặt, báu vật trong cửa hàng của mình được ai đó mua đi, về tình về lý đều nên đến kính một ly.
Một trăm hai mươi tám nghìn không phải là cái giá mà người bình thường có thể mua được, đương nhiên phải giữ thể diện cho đối phương.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, đối phương không những dặn dò nhân viên phục vụ đừng làm phiền, mà còn từ chối pháo hoa và tổ phục vụ do quán bar chuẩn bị cho người mua chai rượu này...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây