“Ta là người có văn hóa, thứ này thực sự không có tác dụng gì.”
Thôi Kỷ Hiền không hề để ý đến những gì đối phương đang nói, cầm khẩu súng trên bàn gài lại thắt lưng, sau đó đối diện với đôi mắt trống rỗng của Kim Tại Hạo, cẩn thận lấy một ống kim tiêm từ trong túi áo khoác ra, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Tập đoàn Kim Môn chúng ta đã cố gắng hết sức để hòa nhập vào giới chính trị, vẫn luôn chơi theo luật. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không dám trái luật để lật tung bàn cờ.”
“Có thể trong mắt các ngươi, chúng ta chỉ là một nhóm người bạo lực, chỉ là những tên nông dân.”
Tay trái Thôi Kỷ Hiền cầm đầu kim tiêm, tay phải gõ nhẹ vào thành ống. Chất lỏng trong ống kim tiêm dưới ánh đèn có màu xanh nhạt lấp lánh, trông đặc biệt kỳ dị.
“Nhưng những kẻ nhà quê chúng ta trong mắt các ngươi lại thực sự rất giỏi trong việc dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Ví dụ như ống kim tiêm này, là chúng ta đặc biệt mang tới cho các, đại nhân vật như ngươi dùng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây