“Năm năm trước, ta còn là một nhân viên hải quan nhỏ bé, chỉ biết chém gió.”
Thôi Kỷ Hiền mỉm cười kể lại quá khứ của mình: “Nghe nói trung sĩ Tào đã có ba con rồi đúng không? Chúng ta đều là những kẻ nghèo kiếm được chút tiền từ nhà nước. Ngươi có thể hiểu được sự khó khăn của ta khi đó.”
“Ta hiểu, tiền bối.”
Trung sĩ Tào thẳng lưng trả lời.
Nam nhân dùng thái độ tôn kính bày tỏ sự thần phục của mình. Bởi vì trung sĩ Tào biết quá rõ nghị lực của nam nhân trước mặt. Tuy không biết đối phương muốn mình làm việc gì, nhưng nếu để vuột mất cơ hội ngàn năm có một này khỏi tay, thì trung sĩ Tào không thể tha thứ cho bản thân mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây