Đầu óc của Hà Phi Tường trống rỗng.
Khi hắn thoát khỏi trạng thái choáng váng, mọi thứ đã trở lại yên tĩnh.
Không còn tiếng la hét đau lòng, cũng không còn tiếng gầm thét của cuộc chiến đẫm máu. Chỉ có những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời mờ mịt và tiếng gió rít.
Hắn không biết cuộc chiến đã kết thúc như thế nào, cũng không thể lý giải tại sao không để lại bất cứ dấu vết nào. Thiếu niên mười bốn tuổi này hồn bay phách lạc quay trở về nhà hàng của gia đình mình, khung cảnh ấm áp quen thuộc và những lời hỏi thăm đầy lo lắng của ba mẹ đã khiến hắn định thần lại.
“Đừng nói gì cả, ngươi không nhìn thấy gì hết, cũng không biết bất cứ điều gì!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây