Lục Viễn từ chối cho ý kiến, chỉ chậm rãi lên tiếng: “Nửa tiếng trước, Cố Thanh Tùng và đám người Hoàng Mậu Nghiệp đứng ở cổng ủy ban đón Tô Trung Hòa trở về, nhưng hình như Tô Trung Hòa không được bình tĩnh.”
Sau khi nghe kỹ càng Lục Viễn miêu tả, Hách Liên Thành thở dài, bắt đầu cảm khái: “Bí ẩn của vũ trụ là vô tận, con người tuy nhỏ bé nhưng chỉ biết tập trung vào những mưu mô, tranh giành quyền lực.”
“Nói tiếng người đi, rượu sẽ là của ngươi.”
Giọng điệu của Lục Viễn cứng rắn cắt ngang lời đối phương.
“Khi nói đến mọi việc ở quan trường, đừng phán xét những gì một người nói mà hãy nhìn cách bọn hắn làm điều đó. Quan trọng hơn, nó phụ thuộc vào lý do tại sao bọn hắn lại muốn làm như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây