Trì Thư Nhan nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài liền đẩy Trì Lăng Diễm ra, giận dỗi chui vào trong chăn.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con để cho ba thêm chút thời gian… suy nghĩ một chút, có được hay không?" Trì Lăng Diễm khó khăn nói.
"Được, vậy ba phải nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận." Trì Thư Nhan thò đầu ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba mình thì nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trì Lăng Diễm.
"Đúng rồi, Nhan Nhan, cô của con nói con luôn muốn trở về nhà mình ngủ, do con lạ giường mà cô con cũng không có dư thời gian để chăm sóc con, bằng không chọn một ngày để cho cô con mang theo ba chị em họ của con chuyển vào nhà mình ở với con, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Trì Thư Nhan nghe thấy những lời nói giống y như kiếp trước, trong lòng cười lạnh, người cô này của cô thật giỏi tính toán.
Đáng tiếc, lần này cô sẽ không ngu xuẩn dẫn sói vào nhà như vậy nữa.
Trì Thư Nhan lắc lắc đầu giống như trống bỏi, trong mắt ngấn lệ bình tĩnh nhìn về phía Trì Lăng Diễm, tủi thân nói: "Không được, đó là nhà của chúng ta, con không muốn người khác dọn vào đâu."
Trì Thư Nhan rất hiểu ba của mình, nếu là người lớn khác, nghe nói như vậy, nhất định sẽ mắng cô là trẻ nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng đổi thành người cuồng con gái như Trì Lăng Diễm tuy rằng cũng có chút bất đắc dĩ, cảm thấy ý thức lãnh địa của con gái nhà mình có chút mạnh mẽ.
Nhưng vừa nhìn thấy Trì Thư Nhan ngân ngấn nước mắt muốn khóc, ông nhất thời có chút luống cuống, liền lên tiếng an ủi: "Được, được rồi, không để người khác dọn vào, con xem con khóc thành cái dạng gì thế này."
Trì Thư Nhan nín khóc mỉm cười, bình tĩnh lại, cô cũng có chút buồn ngủ, liền ngáp một cái, thân thể này thật sự là quá yếu ớt, chỉ là cô vẫn như cũ gắt gao túm lấy Trì Lăng Diễm, giống như sợ ông sẽ chạy mất.
"Buồn ngủ thì ngủ đi." Trì Lăng Diễm hạ gối đầu xuống cho Trì Thư Nhan, giúp vén vài sợi tóc loà xoà trên mặt cô sang một bên.
Trì Thư Nhan gật gật đầu, ánh mắt chuyên chú, tất cả đều rõ ràng có thể thấy được tình cảm quấn quýt cùng lưu luyến không muốn xa rời.
"Ngoan, ba ở đây với con, nhắm mắt lại đi." Tay phải Trì Lăng Diễm phủ lên mí mắt của Trì Thư Nhan, vừa thấy vui vẻ lại vừa cảm thấy đau lòng.
Điều làm ông vui vẻ chính là, con gái ngày trước đối với mình xa cách và bài xích mà bây giờ có thể lưu luyến không muốn rời xa ông như vậy, nhưng nghĩ đến con gái gặp phải hoạ lớn như vậy, lại cảm thấy đau lòng không thôi.