Nói xong cúi chào cả lớp rồi dứt khoát xoay người đi ra cửa thèm không quay đầu lại.
Lớp học im lặng không tiếng động, giờ mà có một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng động.
Toàn bộ học sinh lớp 12/1 đều trợn mắt há miệng, lúc trước Trì Thư Nhan ít nói lại hay ngại ngùng, vậy mà giờ lại dám mạnh mẽ công khai mắng chủ nhiệm lớp.
Bọn họ giật mình nhìn bóng lưng tiêu sái khi rời đi của Trì Thư Nhan, trong đầu nhớ lại những lời cô vừa nói, vậy mà bọn họ cảm thấy hơi áy náy.
"Kỳ thật lâu lâu Trì Thư Nhan chỉ hơi chậm chạp hướng nội, chứ chưa bao giờ làm sai cái gì cả." Một nữ sinh mềm lòng lặng lẽ nói.
"Đúng vậy, cơ bản cậu ấy không có làm chuyện gì xấu, vì sao tất cả chúng ta đều muốn cậu ấy trở thành trò cười. Nghe cậu ấy nói vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu." Một nữ sinh khác cũng nhỏ giọng nói.
Đa số học sinh trong lớp đều yên lặng, thật ra trong lòng đã có đáp án. Có thể là do tâm lý số đông, bọn họ đều vui vẻ khi người khác gặp họa, nhưng lại cho rằng bản thân không có làm cái gì.
Nhưng bản thân họ đã sớm trở thành đồng lõa vì đã chê cười và châm chọc cậu ấy.
Thật ra so với cảm xúc tội lỗi của lớp 12/1 thì Trì Thư Nhan lại cảm thấy rất vui.
Kiếp trước, đối với bạn học lớp 12/1 thờ ơ lạnh nhạt vui vẻ nhìn cô bị bắt nạt thì cô cũng không có hảo cảm, còn chủ nhiệm lớp thì cô càng chán ghét.
Có thể rời khỏi nơi kiếp trước khiến mình không dễ chịu, cô cảm thấy như được giải thoát, không còn gì phải lo lắng nữa.
Hơn nữa cô còn phát hiện là đôi khi thành tích tỷ lệ nghịch với phẩm chất đạo đức.
Lúc cô chuyển sang lớp 12/5, cô còn nghĩ sẽ bị tra hỏi nguyên nhân bị chuyển lớp nữa chứ, giờ cô chỉ suy đoán bằng ác ý lớn của lòng người.
Nhưng mà làm cho cô kinh ngạc chính là, học sinh lớp 12/5 chào đón cô giống như một học sinh chuyển trường bình thường vậy, chào đón vô cùng nồng nhiệt, sau đó nên làm gì thì làm, không hề có ý muốn vạch trần vết sẹo của Trì Thư Nhan.
Hiện giờ Trì Thư Nhan không còn là cô gái hay ngại ngùng ít nói và không giỏi giao tiếp ở kiếp trước. Cô đã từng trải qua sóng to gió lớn, tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn, bởi vậy cô sống ở lớp 12/5 rất thoải mái, lại làm quen được với mấy người bạn.
Quan trọng nhất là quản lý lớp thường so với lớp chọn thì lỏng lẻo hơn, xin nghỉ cũng dễ dàng hơn, Trì Thư Nhan đặc biệt hài lòng với điều này, cô cũng không muốn ngây ngốc ở trường học đọc sách một lần nữa.