Chưa nói hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, hơn nửa tháng nữa chính là thi đại học. Nếu là người có tâm lý kém, đừng nói là ôn tập tốt, chỉ sợ học sinh đó sẽ cảm thấy mất mặt mà không dám gặp ai hết. Hoặc kể cả tâm lý có tốt đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị ảnh hưởng phần nào.
Nhưng mà cũng may mắn là cô không phải một đứa trẻ thật sự.
Trì Thư Nhan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chủ nhiệm lớp lúc nào cũng toàn lời nói chính nghĩa này kỳ thật chỉ để ý danh lợi.
Kiếp trước chủ nhiệm lớp vô cùng lấy lòng cả nhà Ngô Văn Vân, hơn nữa mẹ Ngô Văn Vân còn lén tặng rất nhiều quà, nên bà ta vô cùng coi trọng với nhóm Ngô Văn Vân.
Uổng công kiếp trước cô nhẹ dạ cả tin, thật sự cho rằng thành tích của bản thân không tốt nên mới bị chủ nhiệm lớp xem nhẹ.
Trì Thư Nhan nghĩ một chút liền biết, nhất định là mẹ của Ngô Văn Vân là Dương Ngọc Trân ở cục cảnh sát không chiếm được lợi ích gì, bụng đầy tức giận mà không có chỗ xã nên đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp tạo áp lực.
Ôn Minh Châu kinh ngạc nhìn thoáng qua Trì Thư Nhan vẫn bình tĩnh sau khi bị bà ta dạy dỗ rất lâu, bà ta còn nghĩ khi bị mình nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ vô cùng hổ thẹn mà khóc lóc.
Nhưng bà ta cũng lười nghe Trì Thư Nhan khóc lóc, bởi vậy nên tâm trạng cũng tốt hơn chút, thế là tát một cái tát lại cho một quả táo, nói:
"Cô cũng là bất đắc dĩ, em phải hiểu nỗi khổ tâm của cô, tuy là 2 lớp như nhau nhưng giáo viên lớp 12/5 giảng bài tương đối chậm, cũng phù hợp với tiến độ học tập của em."
"Được rồi, cô không cần phải nói lời hay ý đẹp nữa, em sẽ chuyển lớp."
Trì Thư Nhan vén tóc ra sau tai, tươi cười nói: "Em cũng biết ba em chưa bao giờ tặng quà cho cô nên cô không vui. Em chỉ thắc mắc không biết mẹ Ngô Văn Vân đã tặng cho cô bao nhiêu quà? Mà cô phải nói những lời này để lừa gạt em?"
"Trì Thư Nhan! Em nói bậy bạ cái gì?"
Ban đầu Ôn Minh Châu khiếp sợ, sau đó liền tức giận nhìn về Trì Thư Nhan. Trong thời gian đi dạy của bà ta còn chưa có học sinh nào dám nói chuyện với bả như vậy. Hơn nữa con bé này trong ấn tượng của bà ta là hơi hướng nội, yễn tĩnh, thẹn thùng.
Trì Thư Nhan cũng không đợi Ôn Minh Châu nói thêm gì nữa, cần cặp sách lên đi quay đầu nhìn về phía cả lớp mỉm cười: "Thật ra chuyển qua lớp kia cũng tốt, sau này nếu ai thấy tôi thì cứ làm như không quen biết, tôi sẽ cảm ơn mọi người lắm đó."