Phong Uyển Lâm ngữ khí không mặn không nhạt, đôi mắt uy nghiêm nói: "Vẫn mong phu nhân không nên ở đây làm gián đoạn công việc của chúng tôi, dù sao thì những cảnh sát dưới tay tôi đều rất bận rộn."
Dương Ngọc Trân vốn có tâm tư muốn lấy lòng anh nhưng giờ nhìn vẻ mặt Phong Uyển Lâm không chút thay đổi, liền ngượng ngùng rời đi.
"Ỷ mạnh hiếp yếu, tôi nhổ vào!"
Tôn Tố hướng về bóng lưng của Dương Ngọc Trân chửi một câu.
Phong Uyển Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái tầm 16 - 17 tuổi ngồi bên cạnh Tôn Tố, mặc đồng phục học sinh, tay cầm ly nước, hơn nữa còn có một đôi mắt tròn xoe như mắt mèo, khiến anh ấy có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, lập tức nhớ tới con mèo đang nuôi trong nhà.
Phong Uyển Lâm nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày ra lệnh: "Tôn Tố đi vào đây."
Nói xong, anh một mình đi vào bên trong văn phòng.
"Vâng, Phong cục."
Tôn Tố hướng về phía Phong Uyển Lâm làm theo tiêu chuẩn mà chào một cái, trước khi đi vào, cô còn cố ý ghé vào tai Trì Thư Nhan an ủi: "Em không cần sợ, Phong cục của chúng ta là người rất tốt, công chính liêm minh cực luôn, nếu ai đó lại đến gây sự thì chắc chắn sẽ không được như ý đâu."
"Cám ơn chị Tôn Tố."
Trì Thư Nhan mở to đôi mắt vừa tròn vừa to, khuôn mặt cô còn có chút bụ bẫm như trẻ con, nhìn vừa ngoan vừa xinh xắn. Nhất là khi cô chân thành nói cảm ơn với Tôn Tố, khoé môi cong cong lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, thật sự vô cùng đáng yêu, khiến cho trái tim mẹ già đã trải qua bao nhiêu chuyện của Tôn Tố cũng phải mềm nhũn.
Trước khi đi, cô ấy còn nhịn không được mà duỗi tay sờ lên mái tóc của Trì Thư Nhan, giống hệt như cô tưởng tượng, mềm mại, mượt mà quá đi.
"Cô bé ngoài kia xảy ra chuyện gì vậy?"
Phong Uyển Lâm hỏi: "Cô bé hồi nãy đã làm ra chuyện gì sao?"
Tôn Tố vừa nghe Phong Uyển Lâm hỏi, lập tức đem tiền căn hậu quả của sự việc nói ra, càng nói về sau càng khó chịu:
"Phong cục, may mắn là anh đến kịp nếu không thì cũng không biết còn dây dưa đến khi nào. Mặt bà ta cũng thật dày, rõ ràng là con gái mình bắt nạt bạn học, cũng không biết tại sao tự làm bản thân bị thương đến nhập viện. Cố tình giả vờ là người bị hại mà còn dám công khai trách cứ người bị hại nữa chứ…"
Khi Tôn Tố chú ý tới ánh mắt nghiêm nghị của Phong Uyển Lâm, cô liền im miệng, sợ hãi đứng tại chỗ.