“Giờ phải làm sao đây? Đoạn phía trước đang xử lý sự cố, chỉ sợ mất hai giờ cũng chưa xong.”
Trịnh Trí Cương còn nhớ rõ Trì Thư Nhan đã nói Thục Quân sẽ lành ít dữ nhiều, lo lắng hỏi.
Ninh Hiểu Đình ngồi ghế sau cũng hoang mang nói: “Đúng rồi, Thư Nhan, cậu nói Thục Quân gặp nguy hiểm, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đôi lông mày thanh tú của Trì Thư Nhan nhíu lại, cô trầm ngâm suy nghĩ. Vốn đã không đủ thời gian, nếu cứ tắc đường như thế này, e rằng sẽ muộn mất.
“Chú Trịnh, nếu không nhanh thoát ra khỏi đoạn đường này, Thục Quân nhất định sẽ chết, cho nên lát nữa cháu nói như thế nào thì chú làm đúng như vậy, không được suy nghĩ nhiều, tốt nhất là động tác nhanh lên một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây