Trì Lăng Diễm đi xuống lầu, càng nghĩ càng thấy không đúng. Nếu như con gái muốn đi ra ngoài nhất định sẽ nói trước với ông một tiếng, hay là chỉ tản bộ ở trong khu chung cư nên không nói? Nhưng mà muộn thế này rồi, ở bên ngoài cũng có chút không an toàn.
Ông lập tức sải bước đi tới phía cửa, mở cửa ra rồi tùy ý nhìn một vòng, lập tức phát hiện một bóng dáng nhỏ nhắn, lẻ loi, trơ trọi đứng dưới ánh đèn đường mông lung.
“Nhan Nhan, con đứng đó làm gì, bên ngoài trời tối rồi, lại lạnh nữa.” Trì Lăng Diễm mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn thoáng qua Trì Thư Nhan, không ngờ con bé thực sự đã ra ngoài: “Nhanh về ăn cơm đi.”
“Con cảm thấy trong phòng bí bách, nên... con ra ngoài đi dạo.” Trong lòng Trì Thư Nhan thầm mắng Kỳ Chấn Bạch mấy chục lần, hơi cúi đầu đi vào.
“Muộn như vậy rồi, con không nói với ba một tiếng nào, ba còn tưởng con ra ngoài rồi.” Trì Lăng Diễm hơi trách móc, nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây