Khi cô ta chuẩn bị lao tới, bóng dáng của cô gái thơm ngon trước mặt đột nhiên biến mất.
Trì Thư Nhan nhìn con quỷ quay đầu nhìn cô mỉm cười vô cùng quỷ dị, vẻ mặt cũng không thay đổi, cô bình tĩnh lấy ra một lá bùa ẩn thân dán lên người.
Quả nhiên vừa dán bùa lên, nữ quỷ kia liền nhìn quanh bốn phía cũng không thấy cô gái thơm ngon khiến cô ta chảy nước miếng kia đâu.
Nữ quỷ không còn cách nào khác, đành quay đầu về phía nhóm nữ sinh đang gào khóc kia.
Chắc do cô ta mất đi một món ăn ngon nên động tác đứng lên của cô ta rất nhanh, thân thể lắc lư giống như sắp gãy thành từng đoạn, hành động nhanh nhưng chân tay vặn vẹo.
Đám người Lâm Thần Thần, Trương Ngọc Tuệ khi nhìn thấy nữ quỷ, sợ hãi đến mức mặt tái mét, như không còn giọt máu.
Nhóm cô ta muốn chạy ra ngoài cửa, nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi nhất là rõ ràng đã sắp tới lối ra thì đột nhiên đụng phải một bức tường khác.
Bọn họ liền nhận ra đây là quỷ đả tường, lần này thật sự bị dọa đến nỗi khóc không ra nước mắt.
Tiêu Mẫn và Tăng Ngọc Như đang trên đường về nhà.
"Vừa rồi có phải cậu cũng cảm thấy khác thường đúng không?" Tăng Ngọc Như dò hỏi.
"Đúng vậy, hồi nãy chuỗi hạt châu trên tay mình nóng lên."
Tiêu Mẫn đưa bàn tay đeo hạt châu cho Tăng Ngọc Như xem: "Là bà nội mình xin được của một vị đại sư."
"Thật sự có quỷ sao?" Tăng Ngọc Như run rẩy hỏi.
"Không biết, có lẽ là không..." Tiêu Mẫn không chắc nói, chỉ là giọng điệu không xác định của cô ta càng làm cho Tăng Ngọc Như sợ hãi.
Bỗng nhiên một tiếng ‘đinh’ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh này, làm cho hai người ôm chầm lấy nhau thét chói tai, người qua đường nhìn thấy hành động này của hai người thì nhìn các cô một cách khác thường. Hiển nhiên coi bọn họ là bệnh nhân tâm thần.
"Hình như là chuông điện thoại của cậu."
Tăng Ngọc Như biết mình tự dọa mình liền thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu với Tiêu Mẫn.
"Đúng rồi, là Phùng Nghiên Lệ."
Tiêu Mẫn vừa nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, lông mày hơi nhíu, nhận điện thoại.
"Có phải các cậu còn đang dạy dỗ Trì Thư Nhan không? Gửi cho tôi một bản video chỉnh cô ta." Phùng Nghiên Lệ ở đầu bên kia vui vẻ nói.
Sau khi biết Tiêu Mẫn vừa lâm trận liền bỏ chạy, giọng điệu của Phùng Nghiên Lệ liền trở nên không tốt, tức giận nói: "Lá gan của các cậu sao lại nhỏ như vậy, đồ ngu xuẩn Trì Thư Nhan kia có cái gì mà không dám đánh? Đến lúc đó hai người đừng mơ tưởng tôi sẽ cho các người một đồng nào."