Thuật ngự bay của Trì Thư Nhan còn chưa được tu luyện đến nơi đến chốn, nhưng chí ít cô cũng biết chút chút. Nếu là bay ở độ cao thấp, thuật ngự bay này cũng có thể giảm tốc độ khi lao xuống, nhưng cô không dám mạo hiểm.
Quan trọng nhất vẫn là phúc khí của Kỳ Chấn Bạch. Tối hôm qua cô đã vẽ lá bùa ngự bay và bây giờ đã đến lúc dùng đến. Không chỉ nhảy lầu, mà ngay cả vượt nóc hay trèo tường cũng đều làm được.
“Trì... Trì đại sư, cô không sao chứ!” Dương Tín Đức vô cùng ngạc nhiên nhìn Trì Thư Nhan ngã xuống đất nhưng vẫn không hề hấn gì, sốc đến mức há hốc mồm rất lâu cũng không ngậm được, lại còn kèm theo vẻ mặt vô cùng khó tin.
Đổng Tử Minh lập tức mở to đôi mắt đang nhắm nghiền, không nhìn thấy khung cảnh như anh đã tưởng tượng, mà lại thấy người từ trên cao khi rơi xuống đất không bị làm sao thì vô cùng sợ hãi.
Anh ta đưa mắt nhìn xem đại sư đang ở đâu, như vậy cũng quá giỏi rồi, chính anh ta ấy cũng không nhận ra bản thân mình từ lúc đầu còn mang cảm giác xem thường, chẳng thèm ngó ngàng tới thì bây giờ trong mắt đã hiện ra ánh sáng rực rỡ vừa sùng bái vừa khâm phục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây