Cô ta khẳng định mình đã ở đây suốt từ trưa, vì tò mò nên đến thăm từ đường Lương gia, nhưng không may rơi xuống dưới. Từ đó, cô ta cứ tìm đường thoát nhưng không sao tìm được. Lúc nãy, cô ta hoảng sợ lắm rồi, may mắn gặp được Trì thiên sư.
“Trì thiên sư, may mà cô đã tìm thấy tôi. Nếu không thì, tôi thật không biết phải làm sao.” Tống Yên Như vừa nói mắt vừa đỏ hoe, trông cực kỳ đáng thương.
Tống Yên Như nói với vẻ rất hùng hồn, đến nỗi không chỉ Kỳ Hạo mà ngay cả người ban đầu không tin tưởng cô ta là Phương Vũ, sau khi nghe xong cũng ngơ ngác.
Trì Thư Nhan liếc nhìn Tống Yên Như đang vội vàng giải thích với mình mà không nói thêm gì, ánh mắt cô thoáng qua chút u ám, khó mà đoán được suy nghĩ.
Sắc mặt của Tống Yên Như càng lúc càng tái nhợt, cô ta tiếp tục: “Tôi cũng không biết tại sao lại rơi vào đây. Trì thiên sư, vừa nãy tôi hình như đã nhìn thấy một con quái vật. Thật đáng sợ, thật... thật đáng sợ. May mắn là tôi chạy nhanh, nếu không giờ này Trì thiên sư đã không thể nhìn thấy tôi nữa rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây