Khi Trì Thư Nhan xông vào, cô thấy vẻ mặt Kỳ Hạo trắng bệch và ngồi bệt trên sàn. Xung quanh cậu là xác của vô số thi trùng, nhưng dưới ánh sáng vàng từ ngọc bội, chúng dần dần biến mất không còn dấu vết.
Sắc mặt Trì Thư Nhan hơi thay đổi, vội bước tới bên cậu: “Hạo tử!”
Lần này Kỳ Hạo bị dọa đến phát hoảng, vừa nghe thấy chị dâu gọi, mắt cậu đỏ hoe và lập tức òa khóc: “Chị dâu!”
“Không sao rồi, không sao rồi!” Trì Thư Nhan để cậu dựa vai mình và nhẹ nhàng xoa đầu an ủi.
Phải đến hơn nửa tiếng sau, Kỳ Hạo mới dần bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ đến cảnh đám thi trùng đen nghịt vừa rồi, trong lòng cậu vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi. Chỉ một chút nữa thôi là cậu đã suýt đi theo bước chân của Hà Liễu Thanh, nghĩ đến cảnh thân thể mình sẽ đầy rẫy thi trùng, thậm chí trở thành ổ để chúng đẻ trứng, cậu chỉ thấy buồn nôn, ghê tởm không chịu nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây