Kỳ Hạo đang nằm dưới đất, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Cậu có chút buồn ngủ và lẩm bẩm: “Chị dâu, tiếng gì vậy? Em chẳng nghe thấy gì cả. Nếu chị nghe thấy thì ra ngoài xem đi?”
Bình thường, cô có thể ra ngoài xem, nhưng tối nay, cô không muốn mạo hiểm chút nào về sự an toàn của Hạo Tử, vì vậy cô lười để ý và nằm trở lại giường: “Thôi, ngủ đi!”
“Chị dâu, em sợ!” Kỳ Hạo đột nhiên nói.
Trì Thư Nhan biết Kỳ Hạo cố tình làm nũng, chứ không phải thật sự sợ. Phải nói rằng, với cái tính vô tư vô lo của cậu, cô cũng có chút bội phục. Cô vỗ vào giường bên cạnh: “Muốn ngủ cạnh chị không?”
Kỳ Hạo chưa kịp nghe hết câu của chị dâu thì vẻ mặt nghiêm nghị của anh họ xuất hiện đã trong đầu cậu, cậu lập tức lắc đầu mạnh. Ngay sau đó, cậu nghe chị dâu nói tiếp: “Muốn lên ngủ cũng không có cửa đâu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây