Đằng sau cô ta, Tống Yên Như không đáp nhưng một lát sau, Lục Văn Tĩnh cảm nhận được một chiếc khăn đã được đưa vào tay mình. Cô ta lập tức tỏ vẻ biết ơn, cảm ơn Tống Yên Như rối rít, đồng thời đưa khăn lên che mắt, để lộ chiếc cổ trắng ngần và yếu ớt của mình.
Lúc này, Tống Yên Như đột nhiên cười lên, tiếng cười âm u và đầy phấn khích. Trong lòng cô ta như bị kích thích mạnh mẽ, cả người trở nên hưng phấn, mặt đỏ lên vì hưng phấn. Đôi mắt cô ta không rời khỏi chiếc cổ trắng ngần, mềm mại của Lục Văn Tĩnh, tưởng tượng đến cảnh máu tươi phun trào từ đó.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội, Tống Yên Như đột ngột giơ cao chiếc rìu đã rỉ sét, từ từ nói với giọng âm u:
“Cứ từ từ lau đi, Văn Tĩnh, không cần vội, cứ từ từ mà lau...”
Vừa dứt lời, vẻ mặt cô ta ngay lập tức thay đỏi, trở nên méo mó và dữ tợn, cô ta giơ chiếc rìu lên cao và bổ thẳng xuống chiếc cổ trắng ngần của Lục Văn Tĩnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây