Càng nói, Kỳ Hạo càng cảm thấy ghét bỏ Đỗ Trọng hơn. Cậu nhớ lại ánh mắt đầy thù hận mà Đỗ Trọng nhìn về phía Lộ Ninh Văn trước khi rời đi, trong lòng Kỳ Hạo không khỏi lo lắng thay Lộ Ninh Văn. Cậu từng gặp nhiều kẻ tiểu nhân như vậy rồi, nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ nhặt thường ngày thì không sao, nhưng đến lúc nguy cấp, những kẻ này có thể không ngần ngại mà hãm hại người khác để tự bảo vệ mình.
Kỳ Hạo vốn chỉ lảm nhảm chút đỉnh, nhưng không ngờ vừa dứt lời, chị dâu lại nghiêm túc nhìn cậu: “Tránh xa Đỗ Trọng là tốt, anh ta không phải người tốt, nhân phẩm cũng có vấn đề.”
Hồi trước, khi phát hiện ra Chu Thành Phi có điều bất thường, anh ta không báo cho ai bên cạnh mà bỏ đi một mình, lúc đó cô đã biết nhân phẩm anh ta có vấn đề. Bản năng tự vệ và chút ích kỷ là chuyện thường, nhưng khi nắm khả năng cứu mạng người khác mà không nói gì, chỉ lo cho bản thân mà không nghĩ tới tính mạng người khác, thì đó không chỉ là ích kỷ, mà là vấn đề nhân phẩm. Để người như anh ta bộc phát lương tâm, khả năng ấy gần như bằng không.
Nếu Hạo tử có thể tự động tránh xa anh ta thì đó cũng là điều tốt, còn hơn bị anh ta lừa.
Kỳ Hạo tin tưởng không chút nghi ngờ vào lời chị dâu nói. Lại thêm lời dặn dò của Lộ Ninh Văn và Phương Vũ, cậu nhanh chóng gật đầu: “Chị dâu, em hiểu rồi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây