Nhưng lúc này, Tống Yên Như coi Phương Vũ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô ta làm sao có thể cam lòng buông tay.
Phương Vũ đá và dẫm lên cô ta, nhưng Tống Yên Như cũng là một kẻ lì lợm, mười ngón tay của cô ta bị dẫm đến mức rướm máu và kêu thảm thiết, nhưng cô ta vẫn không buông. Nhìn thấy ba người đàn ông kia quyết tâm bỏ mặc mình, trong lòng Tống Yên Như hận không thể băm vằm bọn họ ra thành từng mảnh, nhưng ngoài miệng cô ta chỉ có thể tiếp tục cầu xin, tiếng khóc thảm thiết và đáng thương vô cùng.
Lần này cô ta trở nên khôn khéo hơn, không cầu xin Phương Vũ nữa mà nghẹn ngào, giọng run run, vừa khóc vừa cầu xin Kỳ Hạo: "Hạo... Hạo Tử, chị với chị dâu em... rất... rất thân. Tụi chị cùng đến đây, chị dâu em cũng đã hứa sẽ đưa chị rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Xin em, xin em..."
Phương Vũ* không có thời gian đôi co với Tống Yên Như nữa, giờ đây thời gian là vàng bạc. Anh ta vừa liếc thấy một cái rìu đẫm máu gần đó, không nghĩ ngợi gì liền bổ xuống ngón tay của Tống Yên Như.
Lần này, Tống Yên Như sợ hãi đến mức không dám không buông tay, cô ta thét lên một tiếng chói tai rồi vội vàng buông ra trước khi lưỡi rìu kịp chém xuống. Cuối cùng Phương Vũ* cũng thoát khỏi cái cảnh như dính phải kẹo cao su này, anh ta vội chạy vài bước về phía trước, không để cho Tống Yên Như chạm vào mình thêm chút nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây