Lộ Ninh Văn lo lắng và căng thẳng, mặt mày tái mét: “Trì thiên sư, lúc nãy khi tôi và Tống Yên Như vô tình rơi xuống đây, tôi cứ có cảm giác như có thứ gì đó đang đuổi theo tôi!”
Nói đến đây, Lộ Ninh Văn không để ý thấy sắc mặt kinh hoàng của Phương Vũ, vẫn tiếp tục nói: “Dường như thứ đó đã vài lần suýt bắt kịp tôi, nhưng lại cố tình nhường, chỉ muốn trêu đùa tôi. Lúc đó vì quá sợ hãi nên tôi chỉ biết chạy mà không nhìn rõ nó là gì. À, đúng rồi, tôi có thoáng thấy đôi mắt nó màu đỏ!”
Lộ Ninh Văn vừa dứt lời , sắc mặt của Phương Vũ đã trắng bệch. Anh ta đột nhiên nhớ lại con quái vật mình nhìn thấy khi trốn trong tủ. Anh ta há miệng định nói cho Lộ Ninh Văn biết, nhưng cổ họng như bị chặn lại, không thể thốt ra một lời nào.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Trì Thư Nhan đột nhiên hỏi.
Câu hỏi bất ngờ của cô khiến cả ba người đều ngơ ngác, nhưng Lộ Ninh Văn vẫn móc điện thoại ra và ngơ ngác trả lời: “Còn năm phút nữa là đến nửa đêm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây