Đầu của anh ta bị vẹo sang một bên, gối trên chiếc gối, mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt và còn mang theo vẻ không thể tin nổi, đôi mắt trắng dã đối diện với hai người. Trì Thư Nhan vẫn còn bình tĩnh, nhưng Kỳ Hạo thì giật thót, hít vào một hơi lạnh, cả người ớn lạnh và không kìm được lùi lại vài bước: “Chị dâu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Tại sao mọi người đều gặp chuyện trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Rõ ràng, Trì Thư Nhan không nghĩ rằng cái chết của Đỗ Trọng và Lục Văn Tĩnh là do tai nạn mà là do con người gây ra. Về nguyên nhân cái chết của họ, cô có thể đoán được bảy, tám phần. Ngoại trừ Tống Yên Như, cô không thể nghĩ ra ai khác có thể là hung thủ.
Về việc Tống Yên Như đột nhiên ra tay với những người khác, khả năng lớn là có liên quan đến manh mối mà cô ta thu được. Nhưng cô ta đã phát hiện ra manh mối gì để dẫn đến việc muốn giết hết mọi người? Đợi đã, giết hết mọi người sao?
Một suy nghĩ phi lý lóe lên trong đầu Thư Nhan, nhưng rất nhanh đã bị cô gạt bỏ: “Hạo tử, đi thôi, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được Phương Vũ và Lộ Ninh Văn.”
Nếu không, chỉ e rằng hai người đó cũng không tránh khỏi nguy hiểm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây