Thật ra, vào lúc này, Lộ Ninh Văn thầm cảm thấy may mắn thay cho Phương Vũ vì anh ta đã may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Nghĩ lại cái đêm Phương Vũ trở về với gương mặt trắng bệch, anh ta cũng từng hỏi vài câu, nhưng có lẽ do Phương Vũ bị dọa sợ quá mức, đến mức không nói nổi một lời.
Lộ Ninh Văn không kiềm được mà hỏi lại: “Phương Vũ, lúc đó anh không thấy có gì đáng ngờ sao?”
Phương Vũ trả lời với chất giọng khàn đặc, pha chút sợ hãi: “Tôi… lúc đó tuy cảm thấy phòng của Chu Thành Phi rất kỳ lạ và đáng sợ, nhưng tôi không dám nghĩ nhiều. Sau đêm đó, tôi luôn có cảm giác Chu Thành Phi cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi vô cùng hoảng sợ!”
Lúc này Lộ Ninh Văn cuối cùng cũng hiểu vì sao sau đêm đó Phương Vũ luôn tránh né Chu Thành Phi, thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh ta.
Nghĩ lại đêm đầu tiên Chu Thành Phi rơi xuống giếng gặp chuyện không may, Đỗ Trọng đã nói rằng Chu Thành Phi không còn là người, rồi sau đó anh ta bất ngờ bỏ đi. Lúc ấy, Lộ Ninh Văn còn tưởng Đỗ Trọng chỉ là bị sốc và nói linh tinh, nhưng giờ nghĩ lại, anh ta nói câu nào cũng là thật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây