Trì Thư Nhan mỉm cười, vỗ vai Kỳ Hạo bảo cậu cứ đi lo việc của mình đi, không cần lo cho cô. Cả hai tươi cười vui vẻ, nhưng cô không để ý là ánh mắt sắc bén của Kỳ Chấn Bạch đã một lần nữa nhìn qua. Ánh mắt của anh như nhìn xuyên thấu lòng người, tập trung vào tay cô đang đặt trên vai Kỳ Hạo, đầy lạnh lùng và khó đoán, khiến người khác chợt cảm thấy ớn lạnh.
Kỳ Hạo là người đầu tiên nhận ra ánh mắt lạnh lẽo và kỳ lạ của anh họ mình. Khi đối mặt với cái nhìn lạnh lùng ấy, Kỳ Hạo gần như muốn nhảy dựng lên. Cậu buột miệng nói: “Ối, ánh mắt của anh trai em là sao vậy? Chị dâu, em đâu có làm gì khiến anh ấy phật lòng chứ? Em đâu phải tình địch của anh ấy đâu, mà sao lại nhìn em kiểu đó?”
Kỳ Hạo càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Nghe Kỳ Hạo thốt lên, Trì Thư Nhan cũng nhận ra ánh mắt của Kỳ Chấn Bạch. Nhưng khi cô nhìn lại, anh đã nhanh chóng thu lại ánh mắt ấy. Dù vậy, sự thay đổi kỳ lạ của anh khiến cô nhớ đến lời của Cố Vân Tranh. Vì tò mò, cô thử vỗ vai Kỳ Hạo lần nữa. Quả nhiên, ngay lập tức, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo của Kỳ Chấn Bạch lại lóe lên, dán chặt vào tay cô và Kỳ Hạo, còn mang theo cơn lạnh buốt người.
Trì Thư Nhan cảm thấy hơi bối rối và lo lắng, sợ rằng sẽ khiến Kỳ Hạo gặp rắc rối, nên cô nhanh chóng tìm cớ để cậu đi làm việc khác. Sau đó, cô bước nhanh về phía ba mình và Kỳ Chấn Bạch, lễ phép chào ông nội Kỳ, ba cô và các chú trong Kỳ gia, rồi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Chấn Bạch một cách tự nhiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây