“Còn nữa, trong suốt bữa tối, ánh mắt anh ta không rời khỏi chị dâu chút nào. Bảo anh ta không có ý đồ gì với chị dâu thì có đánh chết em, em cũng không tin. Tên đó có thể lừa được chị dâu, nhưng đừng hòng qua mặt được em, đôi mắt sáng như đuốc của em nhìn ra hết. Anh cứ yên tâm, chị dâu là của anh, em sẽ giúp anh xử lý thằng đó!”
Trì Thư Nhan vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy lời mách lẻo của Kỳ Hạo, thì tức đến mức mắt tối sầm và không thể tin nổi. Rõ ràng cô và Cảnh Hằng Nhiên không có gì cả, nhưng qua lời kể của thằng nhóc này, chẳng khác nào cô và Cảnh Hằng Nhiên thực sự có vấn đề!
Cậu nhóc này chỉ biết nhớ tới người anh họ tốt của mình mà không nhớ cô, người đã từng cứu mạng cậu sao? Hơn nữa, cô có phải là người nông cạn đến mức chỉ nhìn vào khuôn mặt đàn ông đâu?
Trì Thư Nhan cười nhạt mấy tiếng trong lòng, bị lời của Kỳ Hạo làm cho tức điên và đau đầu. Trước đây, cô chưa từng nhận ra cậu nhóc này lại thích mách lẻo đến thế. Ban đầu cô còn nghĩ xem, có nên tha cho Kỳ Hạo không, nhưng bây giờ nghĩ lại thì không cần nữa, ai bảo cô ‘nông cạn’ cơ chứ?
Trong lòng cô nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt thì cô vẫn không thể hiện gì, chỉ vô thức liếc nhìn Kỳ Chấn Bạch ở bên cạnh. Quả nhiên, lúc này sắc mặt anh càng trở nên u ám, lông mày như phủ đầy băng sương, khuôn mặt lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây