Tống Yên Như không yếu ớt như Hà Liễu Thanh, nhưng cô ta cũng chẳng ưa bọ. Vừa nhìn xuống đất, quả nhiên xung quanh không ngừng xuất hiện từng ổ bọ cánh cứng, mà thực ra chúng cũng không hẳn là bọ cánh cứng. Những con bọ này còn ghê hơn, vỏ và hình dáng đều màu xám đen, dưới thân chi chít các xúc tu, trông vô cùng kinh tởm. Cô ta chỉ vừa nhìn thấy đã suýt nôn ra, suýt nữa không muốn xuống xe.
Lúc này Kỳ Hạo là người đầu tiên bước xuống xe, đảo mắt nhìn xung quanh rồi vô cùng quan tâm nói: “Chỉ vài con bọ thôi mà, không sao đâu, không sao đâu!”
Nói xong, Kỳ Hạo gọi chị dâu mình xuống xe, lo sợ chị dâu sợ bọ, Kỳ Hạo nhanh chóng ngồi xổm xuống dưới xe và nói: “Chị dâu, dưới đất nhiều bọ quá, để em cõng chị vào trong.”
Trì Thư Nhan nhìn Kỳ Hạo, thấy cậu nhóc này dù có cảm tình với Tống Yên Như, nhưng cũng không quên chăm sóc người chị dâu của cậu là cô và cũng rất chu đáo. Điều này khiến cô cảm thấy khá hài lòng. Về phần bọ, cô lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt, khuôn mặt không có chút biểu cảm gì và vô cùng bình tĩnh.
Cô bảo Kỳ Hạo đứng dậy và tránh ra, rồi cô tự mình xuống xe. Khi đã xuống xe, cô giữ nét mặt lạnh lùng quan sát xung quanh, phát hiện mặc dù có khá nhiều bọ nhưng không có điều gì bất thường. Tuy nhiên, chính vì thế mà cô càng không dám lơ là cảnh giác. Thật lòng mà nói, trực giác của cô cảm thấy rất bài xích căn nhà ma Lương gia, cảm giác ở đây thực sự không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây