Thực ra, ông nội Kỳ không phải là không quan tâm đến đứa cháu trong bụng Trì Thư Nhan. Ông ngày đêm mong ngóng đứa trẻ chào đời. Không chỉ vì Chấn Bạch là cháu đích tôn mà ông còn tự tay nuôi dạy, mà còn vì anh là người đầu tiên trong thế hệ trẻ của nhà Kỳ lập gia đình và có con. Đã mấy chục năm nay, nhà cũ không có đứa trẻ nào ra đời, ông nội Kỳ sao không mong ngóng cho được?
Ông chỉ còn thiếu việc ‘ngóng sao ngóng trăng’ để thấy cháu chắt của mình thôi.
Tuy nhiên, ông rất hiểu tính cách quyết đoán và cứng rắn của cháu trai mình. Một khi Chấn Bạch đã quyết định điều gì, thì rất khó để thay đổi suy nghĩ của anh. Ông cũng đã đến tuổi không muốn can thiệp vào quá nhiều chuyện của con cháu nữa. Người trẻ thì có cách sống của người trẻ. Cháu trai và cháu dâu sống bên ngoài cũng rất tốt, Chấn Bạch có thể chăm sóc tốt vợ mình, ông chẳng có gì phải lo lắng cả. Thay vì lo nghĩ lung tung, chi bằng giữ sức khỏe, nửa năm nữa là có thể bế chắt rồi, chẳng phải rất đáng mừng sao?
Có câu ‘nói không hợp ý thì nửa câu cũng là thừa’, Kỳ Chấn Bạch thực sự không có gì để nói với ba mình. Tuy vậy, anh vẫn cảm kích vì sự quan tâm của mẹ đến vợ mình nên có nói vài lời với ba mẹ, sau đó liền nhanh chóng cúp máy.
Trì Thư Nhan còn định lịch sự chào hỏi ba mẹ chồng, nhưng điện thoại đã bị chồng cúp mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây