Kỳ Chấn Bạch làm như không nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt của Dương Tín Đức, nhẹ gật đầu, ngồi thù lù ngay bên cạnh giường bệnh không nhúc nhích, thậm chí chẳng thèm nói một câu, một đôi mắt phượng sáng như sao lạnh lùng nhìn ông ta, trông như một vị thần ngồi đó.
Làm cho Dương Tín Đức vô cùng căng thẳng và lo sợ.
Dương Tín Đức hơi muốn khóc nhưng không ra nước mắt, tiếc là ông ta không dám đuổi người đi, chỉ có thể thiết tha nhận lỗi với Trì Thư Nhan: "Trì đại sư, Dương mỗ có mắt không tròng, cháu đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với bác."
"Không sao, cháu có thể hiểu." Vẻ mặt Trì Thư Nhan lãnh đạm nói.
Dương Tín Đức nghe thấy câu này, lập tức thở phào. Trì đại sư rõ ràng đang ngồi cạnh một tôn đại thần nhưng sắc mặt cô vẫn tĩnh lặng như nước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây